Theo các bạn, trong 3 câu chuyện dưới đây có điểm chung gì mà trên thực tế nghe có vẻ chẳng liên quan gì đến nhau như: thời gian, địa điểm và độ tuổi, thậm chí là quốc tịch.
Câu chuyện số 1. Một vụ "bắt cóc"
Tôi vừa có chuyến công tác và quay về trên chuyến xe khách từ Thái Nguyên về Nghệ an. Xe khá vắng vì đợt dịch lần thứ 4 khiến người dân đang khá e dè khi di chuyển.
Chuyến xe vừa khởi hành đc 15 phút thì bất ngờ bị một nhóm người ra hiệu dừng lại. Sau một hồi lộn xộn trao đổi giữa chủ xe và đám người kia, phụ xe đi xuống ngó xung quanh và vừa kéo tay vừa nhắc cô bé tầm 15 tuổi khá cao ráo, ko đeo khẩu trang, nằm giường kế bên chỗ tôi bảo:
- Cháu xuống xe ngay, có người nhà cần gặp.
Cô bé lủi thủi, lặng lẽ đứng dậy đi theo ra đầu xe. Tôi nghe loáng thoáng mẹ cô bé nói trong sự hoảng loạn, run rẩy...đầu gối khụy xuống:
- May quá, tìm được con rồi! Sao con lại làm thế với bố mẹ.
Đám người kia dắt theo cô bé, cám ơn nhà xe rồi xuống xe. Xe chạy thêm khoảng 10 phút nữa thì lại có người dừng xe. Ra là bố cô bé, qua lời giải thích với kíp lái xe tôi lờ mờ hiểu là cô bé bị một thanh niên nào đó dụ dỗ yếu đương và trốn nhà đi vào nghệ an với người yêu...
công an đang vào cuộc để điều tra vì có dấu hiệu cô bé bị xâm hại.
😰Không biết sau khi được bố mẹ đưa về nhà, cô bé phải chịu sự giáo huấn như thế nào của cha mẹ.
Câu chuyện số 2. Một buổi dạy con học.
Cách đây hơn 1 tháng, tôi ngồi cafe với anh bạn trên đường Lê Mao kéo dài. Quán khá đông khách vì vị trí đắc địa, không gian đẹp và thoáng, đồ uống cũng khá ổn. Chủ quán có vẻ là người thành đạt dù cả 2 vợ chồng còn khá trẻ.
Đang nói chuyện tôi chợt thấy giọng chủ quán hơi căng và to hơn bình thường. Tôi ngó vào phía hiên nhà, bên bàn cà phê cậu bé tầm lớp 2, 3 gì đó đang được vợ chủ quán kèm học. A chủ đang cáu, tay lăm lăm cây thước dọa thằng bé.
Tội nghiệp, thằng bé nước mắt ngắn dài cầm bút viết, thỉnh thoảng lén nhìn bố và mẹ đang ngồi kèm hai bên.
Hai vợ chồng chị chủ quán đang dạy cháu học toán.
😰Thằng cu chắc là con đầu, có thể là một bầu trời mơ ước và hi vọng của bố mẹ nó, viết tiếp những điều lớn lao mà bố mẹ, dòng họ nó chưa thực hiện được chăng🤔
Câu chuyện số 3. 39 hay 62: điểm số nào quan trọng hơn.
Sáng nay mở báo mạng đọc, tôi dừng ở bài viết với tiêu đề khá sốc: nữ sinh gieo mình tự vẫn sau khi biết điểm thi, cha mẹ vào đọc email nhà trường phát hiện sự thật kinh hoàng.
Chuyện ở tận bên Anh, cô sinh viên đại học ngành Dược Cardiff, 21 tuổi sau khi biết điểm thi môn là 39 điểm (ngưỡng điểm thi không qua một môn học) đã gieo mình xuống cầu trên sông, nối liền sang xứ Wales.
Sau khi bố mẹ cô bé vào gmail của cô. Họ phát hiện điểm thi của cô được nhà trường gửi tự động lại là 62, ngưỡng điểm đậu môn học. Té ra nhà trường sau khi kiểm tra phát hiện có sai sót đã điều chỉnh lại điểm số thật của cô.
Cảnh sát đang điều tra nguyên nhân, một số bạn học của cô ấy nói rằng kết quả thi chính là nguyên nhân của sự việc đau lòng này.
Khi kể về Foilkes, gia đình cô cho biết con gái mình là một "cô con gái yêu thương" và là một "người bạn và người chị em tuyệt vời".
😰Điều gì khiến cô bé đánh mất bản thân và tìm đến cái chết? điểm số của cô hay sự thất vọng của cô? của gia đình cô? hay bạn bè cô?
Comments
Post a Comment